Vụ án mở đầu: chủ tiệm cầm đồ Kirihara (cha của Ryoji) bị giết. Nghi vấn ban đầu xoay quanh một người phụ nữ trưởng thành có quan hệ mờ ám với ông ta; cô có một cô bé quen gọi là Yukiho. Vụ án bế tắc.
Hai đứa trẻ lớn lên theo hai hướng trái ngược:
Ryoji thông minh, giỏi máy tính/điện tử, sớm lẩn vào vùng xám của xã hội: nhận làm “dịch vụ” đứng sau các phi vụ lừa đảo, tống tiền, tạo danh tính giả, dàn dựng tai nạn.
Yukiho được nhận nuôi, tái tạo bản thân thành một quý cô thanh nhã, leo thang vị thế xã hội. Mọi chướng ngại (kẻ bắt nạt, người biết chuyện cũ, đối tác tình nghi…) lần lượt biến mất bởi những “tai nạn” tưởng ngẫu nhiên.
Trong suốt hai thập kỷ, Sasagaki lặng lẽ bám theo chuỗi vụ việc lẻ tẻ—từ gian lận thi cử, trộm cắp vặt, cháy nhà, tự sát…—tất cả đều có bóng hai người. Ông nhận ra mẫu số chung: Ryoji thao tác hậu trường (kỹ thuật, kế hoạch), Yukiho bước ra tiền cảnh (gương mặt sạch sẽ, các mối quan hệ). Họ hiếm khi lộ diện cùng nhau, song đường đời lúc nào cũng “ăn khớp” như hai nửa một phương trình.
Dần dần, mảnh ghép sự thật hiện ra: vụ giết người đầu tiên năm xưa không phải hành vi bột phát của người lớn mà xuất phát từ hai đứa trẻ trong hoàn cảnh bị xâm hại/khống chế (gợi ý về lạm dụng và bóc lột). Từ đó, họ đồng lõa theo cách đặc biệt: không yêu, không ồn ào, nhưng ràng buộc bằng bí mật và nợ máu. Mọi “tai nạn” về sau chỉ là những lớp bảo kê cho con đường tiến thân của Yukiho và lối ẩn náu của Ryoji.
Ở hồi cuối, Sasagaki đã có bức tranh gần trọn vẹn nhưng thiếu bằng chứng “chốt hạ”. Khi vòng vây siết lại, Ryoji chọn kết thúc đời mình (hoặc bị dồn đến tử lộ, tùy bản đọc), để Yukiho tiếp tục tồn tại như một biểu tượng băng giá dưới ánh sáng ngày—“đi dưới bầu trời trắng đêm” (ẩn dụ: ánh sáng trắng lạnh lẽo của sự thật bị tẩy sạch dấu bẩn). Sasagaki hiểu tất cả, nhưng chấp nhận giới hạn của pháp luật trước một cấu trúc tội ác không để lại vết tay.